Tháng 11 về như một lời hứa từ ban sơ . Dã Quỳ lại vàng rộ những nẻo đường Đà Lạt ! sắc vàng mê hoặc ấy đã bao lần thôi thúc trái tim của những kẻ sĩ mộng mơ phải chùng chân ghé lại nơi đây bất kể đang vướng bận xô bồ của […]
Tháng 11 về như một lời hứa từ ban sơ . Dã Quỳ lại vàng rộ những nẻo đường Đà Lạt ! sắc vàng mê hoặc ấy đã bao lần thôi thúc trái tim của những kẻ sĩ mộng mơ phải chùng chân ghé lại nơi đây bất kể đang vướng bận xô bồ của cuộc mưu sinh hối hả! Những bước chân lữ khách lỡ một lần được chiêm thị màu hoa ấy chắc hẳn khó có thể gạt nó ra khỏi tâm trí cho dù còn biết bao loài hoa đồng sắc hữu xạ , Ma lực nào mà ghê gớm vậy ???
Người ta vẫn hay đùa vì Dã Quỳ là “Quỷ Già”.. nên nó mới có sức mê hoặc ghê gớm là như vậy .
Có người hỏi tôi: “Trí nhớ Đà Lạt nhất khi nào?”
Như bản năng : ” Mùa Hoa Dã Quỳ “
Đấy, nhớ Hoa mà quên luôn ngày tháng là có đấy các bạn ạ, gảy gọn và dứt khoát
Cuối tháng 10 Dã Quỳ bắt đầu nở và tháng 11 thì cả núi rừng Đà Lạt như thay áo mới, màu Áo Lụa Vàng !
“Ngày xưa em đến, em mặc áo lụa vàng
Em đi trong nắng, chân chim xinh xắn
Chưa hề lấm bụi trần, chưa hề vướng cỏ sầu
Em đi vào mộng mơ!”
Câu hát vẫn đẹp như thế, đẹp như màu áo lụa, như màu của Dã Quỳ mộng mơ! Cô gái ấy, cô gái mặc áo lụa vàng vẫn thủy chung với màu áo thướt tha như tình cảm của cô dành trọn cho chàng trai.
Cảm xúc thăng hoa khi anh nắm chặt tay em trên những nẻo đường Đà Lạt ươm đầy sắc hoa trong cái se lạnh ấy, trong cái mùi hương không lẫn vào đâu ấy, trong cái ấm ấp đến vô cùng của con tim ấy.
Và trong miên man ấy, chàng trai bắt trọn những cảm xúc mơ hồ đó, men theo dòng thời gian trôi ngược trở về với những ngày tuổi thơ đẹp đẽ không xô bồ toan tính .
” Chiều nay em đến, vẫn màu áo lụa vàng
Như xưa trong trắng, mang theo ánh nắng
Cho đời bớt lệ sầu, cho lòng bớt hận thù
Anh đi vào tuổi thơ “
Dã Quỳ – Hữu Sắc Vô Hương nhưng không Tầm Thường .
Cũng bởi Dã Quỳ chưa bao giờ lỡ hẹn nên mình có hẹn với Dã Quỳ
( Tản văn ngày bão nhân học sinh không đến lớp )
Nguồn facebook
Tháng Mười Hai 23, 2019